Nam nắm tay tôi, bước đi lạo xạo trên vỉa hè. Giờ tôi chỉ cần có Nam, bên cạnh Nam như lúc này, hai bàn tay siết chặt vào nhau là mọi thứ trở nên lấp lánh.
Có đôi khi nói cô "bệnh tâm thần" cũng không sai tí nào, người cô là sắt đá, mặt là bánh dày, cô luôn cư xử không bao giờ giống bất kì ai trên thế giới này...
Vì cuộc sống cơm áo, nhà thơ phải gác bút chuyên tâm cho công việc sản xuất xe đạp. Cứ ngỡ cuộc đời sẽ cứ thế mà nhạt nhẽo trôi qua, bỗng một ngày hạnh phúc gõ cửa tìm đến.